Kết nối với chúng tôi

Thế giới

Hệ lụy nếu ECOWAS can thiệp quân sự vào Niger

Được phát hành

on

ECOWAS kích hoạt lực lượng ứng phó với đảo chính ở Niger, nhưng hành động quân sự có thể châm ngòi khủng hoảng nhân đạo và bất ổn khu vực.

Cộng đồng Kinh tế Các quốc gia Tây Phi (ECOWAS) ngày 10/8 họp thượng đỉnh tại thủ đô Abuja của Nigeria để thảo luận về biện pháp phản ứng với đảo chính Niger. Lãnh đạo khối sau đó đề nghị bộ trưởng quốc phòng các nước thành viên “kích hoạt toàn bộ thành phần trong Lực lượng Thường trực ECOWAS ngay lập tức” để khôi phục trật tự hiến pháp tại Niger.

ECOWAS gồm 15 nước châu Phi là Cape Verde, Gambia, Guinea, Guinea-Bissau, Liberia, Mali, Senegal, Sierra Leone, Benin, Burkina Faso, Ghana, Bờ biển Ngà, Niger, Nigeria và Togo.

Tuy nhiên, Mali và Burkina Faso, hiện do chính quyền quân sự lãnh đạo, đã bị ECOWAS đình chỉ tư cách thành viên sau các cuộc đảo chính vào năm 2021 và 2022.

Quyết định kích hoạt lực lượng thường trực được ECOWAS đưa ra sau khi chính quyền quân sự Niger phớt lờ tối hậu thư của khối về việc khôi phục quyền lực cho Tổng thống bị lật đổ Mohamed Bazoum. Khối trước đó tuyên bố nếu phe đảo chính không chấp thuận tối hậu thư, họ sẽ tiến hành mọi biện pháp, kể cả can thiệp quân sự, với Niger.

Giới chuyên gia nhận định việc điều quân can thiệp vào Niger sẽ là một quyết định khó khăn đối với ECOWAS và sẽ dẫn tới nhiều hệ lụy. Cách tiếp cận này chỉ nên được coi như biện pháp cuối cùng, khi mọi cánh cửa ngoại giao đều đã đóng.

ECOWAS từng sử dụng lực lượng quân sự để khôi phục trật tự hiến pháp trong khu vực, như ở Gambia năm 2017, khi tổng thống Yahya Jammeh từ chối từ chức dù thất bại trong cuộc bầu cử.

Chiến dịch của ECOWAS ở Gambia thành công, nhưng việc cân nhắc có nên đưa quân vào Niger hay không thực tế khó khăn hơn nhiều. Về mặt địa lý, Gambia chỉ là một nước nhỏ bao quanh bởi Senegal và Đại Tây Dương, còn Niger là quốc gia lớn nhất ở Tây Phi, với lực lượng quân sự mạnh hơn.

Lực lượng thường trực của ECOWAS hiện chỉ có khoảng 2.700 quân, gồm một tiểu đoàn bộ binh do Senegal dẫn đầu và một tiểu đoàn của Nigeria. Bởi vậy, việc đưa quân vào Niger, quốc gia có lực lượng thường trực hơn 25.000 quân, là điều hoàn toàn khác.

Ngoài ra, Nigeria, cường quốc khu vực, quốc gia đang dẫn đầu nhiệm vụ khôi phục chính quyền Tổng thống Bazoum, đang phải đối mặt với hàng loạt thách thức an ninh trong nước, vì vậy việc gửi một phần đáng kể quân đội tới Niger sẽ là kế hoạch nhiều rủi ro đối với họ.

Mali và Burkina Faso, hai quốc gia có chung biên giới với Niger, cũng tuyên bố mọi hành động can thiệp quân sự vào Niger cũng đồng nghĩa tuyên chiến với họ. Vì vậy, nếu ECOWAS đưa quân đến Niger, khu vực sẽ đối mặt với nguy cơ bị đẩy vào một cuộc chiến tranh toàn diện, đặc biệt nếu người dân Niger kiên quyết phản đối hành động can thiệp quân sự từ bên ngoài.

Theo cựu giám đốc phụ trách châu Phi thuộc Hội đồng An ninh Quốc gia Mỹ (NSC) Cameron Hudson, chiến dịch can thiệp quân sự của ECOWAS vào Niger sẽ làm bùng phát xung đột giữa các lực lượng tương đối yếu và thiếu kinh nghiệm.

“ECOWAS gần đây không có kinh nghiệm thực hiện kiểu hoạt động như vậy. Đó thậm chí không phải thứ mà họ được đào tạo”, ông nói, thêm rằng nếu can thiệp vào Niger, khối có nguy cơ làm leo thang một cuộc chiến tranh trong khu vực và đây là kịch bản tồi tệ nhất.

Theo giới phân tích, các cuộc biểu tình ủng hộ phe đảo chính tại Niger là dấu hiệu cho thấy ngày càng nhiều người dân chấp nhận để chính quyền quân sự lãnh đạo đất nước. Hàng trăm thanh niên đang cùng quân đội đứng gác tại cửa ngõ thủ đô Niamey, tuyên bố sẽ gia nhập quân đội để chống lại bất kỳ cuộc can thiệp nào từ bên ngoài.

Một số chính trị gia tại Nigeria và Ghana lại lo ngại rằng hành động can thiệp quân sự vào Niger sẽ dẫn tới thảm họa nhân đạo, khiến khu vực vốn đã mất ổn định này tiếp tục chìm trong hỗn loạn.

Giới quan sát đánh giá bất kỳ cuộc chiến nào ở Niger đều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến miền bắc Nigeria, nơi vốn đã rất căng thẳng bởi các cuộc nổi dậy của phiến quân.

Ngoài phiến quân Hồi giáo Boko Haram đã tàn phá vùng đông bắc đất nước, các cuộc đụng độ giữa nông dân và những người chăn thả gia súc cũng gây bất ổn cho những khu vực khác ở miền bắc Nigeria.

Bên cạnh đó, 7 bang của Nigeria có chung biên giới với Niger. Một cuộc tấn công vào Niger sẽ khiến dòng người tị nạn lớn đổ vào Nigeria.

Niger từng là một đối tác đáng tin cậy của phương Tây trong nỗ lực chống khủng bố tại khu vực. Chính phủ nước này đã tham gia Lực lượng Đặc nhiệm Đa quốc gia và G5 Sahel, hai tổ chức chủ chốt có nhiệm vụ chống khủng bố và chống buôn người.

Bởi vậy, một cuộc xung đột tại Niger sẽ là kịch bản mà các nhóm khủng bố rất mong đợi. Nó cũng dẫn đến tình cảnh những người lính từng sát cánh chống khủng bố giờ đây lại quay súng chống lại nhau.

Chiến sự tại Niger cũng sẽ là điều kiện lý tưởng để nhóm Nhà nước Hồi giáo Tây Phi, chi nhánh của tổ chức Nhà nước Hồi giáo (IS) tự xưng, trỗi dậy và bành trướng, tương tự những gì từng xảy ra với Syria. IS từng lợi dụng cuộc nội chiến Syria để gieo rắc khủng hoảng và chiếm nhiều vùng đất rộng lớn tại quốc gia này.

Theo J. Peter Pham, chuyên gia tại Hội đồng Đại Tây Dương, tuyên bố kích hoạt lực lượng ứng phó đảo chính ở Niger là một giải pháp tình thế để ECOWAS tăng sức ép buộc chính quyền quân sự tại Niamey trao trả quyền lực.

Sau cùng, phe đảo chính chỉ là một phần nhỏ của quân đội Niger. Phần còn lại của quân đội vẫn đông hơn và áp đảo những người đang nắm giữ chính quyền, ông cho biết.

“Các đơn vị được trang bị và huấn luyện tốt nhất là những tiểu đoàn đặc nhiệm do Mỹ và Pháp huấn luyện”, Pham nói, thêm rằng nhiều người trong số họ hiện không có mặt ở thủ đô Niamey vì đang được triển khai ở những vùng nông thôn, chiến đấu chống quân nổi dậy và các nhóm khủng bố.

Chính quyền quân sự Niger đã nói với quyền Thứ trưởng Ngoại giao Mỹ Victoria Nuland rằng họ sẽ sát hại Tổng thống Bazoum nếu các nước láng giềng tìm cách dùng vũ lực để khôi phục quyền lực cho ông, AP ngày 11/8 dẫn lời hai quan chức phương Tây am hiểu vấn đề cho hay.

Aneliese Bernard, cựu quan chức Bộ Ngoại giao Mỹ chuyên về các vấn đề châu Phi, nhận định những thông điệp mang tính đe dọa từ cả hai bên chắc chắn làm leo thang căng thẳng, nhưng cũng có thể thúc đẩy họ tiến gần hơn đến bàn đàm phán, khi biết rằng các hành động quyết liệt đều có thể dẫn đến hậu quả nặng nề.

Nnamdi Obasi, chuyên gia cấp cao từ Nhóm Khủng hoảng Quốc tế, tổ chức tư vấn có trụ sở tại Brussels, Bỉ, vẫn cho rằng ECOWAS nên tìm thêm các giải pháp ngoại giao cho vấn đề Niger thay vì sử dụng tới chiêu bài cuối cùng.

“Việc sử dụng vũ lực có thể dẫn đến những hậu quả thảm khốc và không lường trước được”, ông nhấn mạnh.

Vũ Hoàng (Theo AP, Politico, Conversation)


Tiếp tục đọc
Bấm để bình luận

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Thế giới

Tiểu thư Mỹ cứu hàng nghìn người trong Thế chiến II

Được phát hành

on

Dù có thể chọn cuộc sống vô lo trong nhung lụa, Mary Jayne Gold lại quyết định cứu giúp hàng nghìn người khỏi bàn tay phát xít Đức, bất chấp nguy hiểm.

Đối với nhiều người, Mary Jayne Gold dường như có tất cả mọi thứ. Xinh đẹp, và giàu sang, bà hoàn toàn có thể sống theo cách mình muốn. Nhưng trong Thế chiến II, Gold đã chọn tự đặt bản thân vào rủi ro, hợp tác với nhà báo Mỹ Varian Fry để cứu hàng nghìn người gặp nguy hiểm, trong đó có nhiều trí thức và người gốc Do Thái.

Sinh ngày 12/8/1909 tại Chicago, Illinois, Mary Jayne Gold đã sống những năm tháng tuổi trẻ trong nhung lụa. Bà là cháu gái của một doanh nhân đã tạo dựng được gia sản khổng lồ nhờ phát minh ra bộ tản nhiệt bằng gang đầu tiên.

Gold lớn lên trong một gia đình với người mẹ luôn lo âu, người cha nghiêm khắc và anh trai ưa mạo hiểm. Gold cũng có tính cách giống anh mình.

Tài sản gia đình đã giúp Gold vẫn có cuộc sống thoải mái trong thời kỳ kinh tế khó khăn Đại suy thoái. Thời điểm thị trường sụp đổ năm 1929, bà đang học tại Italy. Sau đó, những năm 1930, bà chuyển đến thủ đô Paris, Pháp.

Tại đây, Gold tiếp tục tận hưởng cuộc sống xa xỉ. Bà mua một căn hộ lớn cùng một chiếc máy bay hạng nhẹ Percival Vega Gull và tự lái nó vòng quanh châu Âu, nghỉ tại những khách sạn và khu trượt tuyết sang trọng.

Nhưng vào tháng 9/1939, mọi thứ thay đổi khi phát xít Đức xâm lược Ba Lan. Những ngày đen tối của Thế chiến II bắt đầu. “Mọi thứ giống như ngày tận thế”, Gold kể lại trong một cuộc phỏng vấn nhiều năm sau. “Tuy nhiên, có một phần nào đó trong tôi tin rằng ‘chúng ta sẽ đánh bại họ'”.

Ban đầu, Mary Jayne Gold chỉ đóng vai trò tương đối thụ động. Ngoài việc tặng chiếc máy bay của mình cho quân đội Pháp, Gold, giống như những người khác ở Paris, lo lắng chờ đợi khi chiến tranh ngày càng đến gần.

Khi Đức Quốc xã sắp tràn vào Paris tháng 5/1940, Gold quyết định rời thủ đô Pháp để đến thành phố cảng Marseille ở miền nam đất nước, nơi bà có thể bắt tàu về nhà. Nhưng Gold đã có cuộc gặp gỡ định mệnh trong hành trình khiến bà thay đổi quyết định. Trên đường đến Marseille, bà gặp Miriam Davenport, nữ họa sĩ Mỹ sống ở Pháp.

Tới Marseille, Davenport quyết định ở lại để giúp những người tị nạn trốn khỏi Pháp. Gold cũng muốn giúp đỡ người bạn đồng hành mới. Không lâu sau, họ gặp Varian Fry, một biên tập viên và nhà báo có cùng ý tưởng.

Fry đã theo dõi những diễn biến ở châu Âu trong thời gian dài. Ông đã sớm nghe thấy những lời bàn tán từ các quan chức Đức Quốc xã về kế hoạch tiêu diệt người Do Thái và từng viết bài về một cuộc bạo loạn bài Do Thái mà ông chứng kiến khi ở Berlin.

Fry đã cùng 200 người Mỹ khác thành lập tổ chức Ủy ban Cứu hộ Khẩn cấp (ERC) sau khi Paris thất thủ năm 1940 nhằm giúp đỡ những người tị nạn thời chiến. Tổ chức này nhận được sự ủng hộ từ đệ nhất phu nhân Mỹ Eleanor Roosevelt, dù lúc đó Mỹ vẫn giữ thế trung lập. Fry đến Marseille vào tháng 8/1940 với 3.000 USD và danh sách 200 người tị nạn.

Số người cần cứu giúp lớn hơn thế rất nhiều. Davenport đến gặp Fry với một danh sách của riêng bà và Fry nhanh chóng mời bà làm việc cho ERC. Fry mến Davenport nhưng ban đầu không thích Gold, người mà ông coi là một “tiểu thư giàu có ăn chơi”.

Gold cũng không ưa Fry nhưng bà vẫn cố gắng lấy lòng ông. Cuối cùng, Fry miễn cưỡng chấp nhận hảo ý của bà. Gold nhanh chóng chứng tỏ bản thân không phải là một cô gái giàu có rỗng tuếch.

Bà đã nhiệt tình cống hiến cho ERC, tặng tổ chức 3.000 USD (khoảng 60.000 USD theo tỷ giá ngày nay) để tiến hành sơ tán người tị nạn. Gold và Davenport cũng phỏng vấn những người đang cố gắng chạy trốn khỏi đất nước để xác định xem ai gặp nguy hiểm nhất.

Gold từng rút lui khỏi ERC theo đề nghị của bạn trai, một tay xã hội đen tên Raymond Couraud. Tuy nhiên, sau khi phát hiện ra Couraud đã đánh cắp những viên kim cương của mình, Gold bỏ người yêu và sẵn sàng cống hiến hết mình cho ERC. Gold đã chuẩn bị cho nhiệm vụ nguy hiểm nhất của mình.

Fry yêu cầu Gold sử dụng “mỹ nhân kế” để giúp giải thoát 4 người Đức bị giam tại trại tập trung Le Vernet. Dù lo lắng, Gold vẫn chấp nhận nhiệm vụ. Bà đến gặp chỉ huy trại người Pháp, kẻ vốn nổi tiếng là lăng nhăng.

Chỉ huy trại tập trung đồng ý thả tù nhân nếu Gold ăn tối cùng ông ta. Bà chấp thuận, nhưng ông ta sau đó buộc phải hủy hẹn vào phút chót vì vướng lịch với Gestapo, lực lượng mật vụ của phát xít Đức. Ông ta cảm thấy xấu hổ vì lỡ hẹn với phụ nữ nên đã đồng ý thả tù nhân mà không hỏi một câu nào.

Lòng dũng cảm và tinh thần sẵn sàng dấn thân của Gold đã khiến Fry thay đổi suy nghĩ về bà. “Thật khó tìm được người nào khác có thể thay thế Mary Jayne”, ông nói. “Gold đã cho chúng tôi hàng nghìn USD và quan tâm đến công việc hơn bất kỳ ai khác”.

Chính phủ Vichy (chính phủ Pháp hợp tác với phát xít) đã theo dõi các hoạt động của Fry và bắt ông vào mùa thu năm 1941, buộc ông phải trở về Mỹ. Gold sau đó cũng bị buộc phải hồi hương.

Mary Jayne Gold coi thời gian ở Marseille là đỉnh cao cuộc đời bà. Khi Gold qua đời vào năm 1997, một người bạn đã viết rằng bà “cảm thấy chỉ một năm trong cuộc đời thực sự quan trọng và đó là năm bà sống ở Marseille. Bà là một người rất sắc sảo, người phụ nữ có trái tim đứng về chính nghĩa và biết được điều gì cần phải làm ở thời điểm bước ngoặt quan trọng trong lịch sử”.

Tiền của Gold đã giúp ích đáng kể cho sứ mệnh Fry thực hiện. Cả hai đã giúp khoảng 1.500-2.000 người trốn khỏi Pháp, đồng thời hỗ trợ thêm khoảng 2.000 người theo những cách khác. Trong số những người trốn thoát có nhà điêu khắc Jacques Lipchitz, nghệ sĩ Marc Chagall, nhà văn Hannah Arendt và nhà hóa sinh đoạt giải Nobel Otto Meyerhof.

Sau khi Thế chiến II kết thúc, cả hai đều sống bình lặng. Gold trở lại Pháp và trải qua những ngày cuối đời ở French Riviera.

Trong một bức thư gần như cuối cùng mà Gold viết cho Fry, bà nói rằng hai người đã “có chung những giờ phút tuyệt vời nhất cuộc đời”.

Vũ Hoàng (Theo ATI, History Net, Biography)


Tiếp tục đọc

Thế giới

Hơn 100.000 người Armenia rời bỏ Nagorno-Karabakh

Được phát hành

on

Armenia cho biết hơn 100.000 người, chiếm 80% dân số Nagorno-Karabakh, đã rời quê hương đến nước này tị nạn sau khi Azjerbaijan kiểm soát khu vực.

Nazeli Baghdasaryan, người phát ngôn của Thủ tướng Armenia Nikol Pashinyan, ngày 30/9 cho biết 100.417 trong tổng số 120.000 dân ở Nagorno-Karabakh đã chạy sang nước này tị nạn trong tuần qua, sau khi quân đội Azerbaijan mở chiến dịch “chống khủng bố” buộc chính quyền ly khai ở đây đầu hàng.

Artak Beglaryan, cựu quan chức chính quyền ly khai ở Nagorno-Karabakh, cho biết “những nhóm cuối cùng” trong làn sóng tị nạn đang trên đường sang Armenia.

Ông nói chỉ còn vài trăm người gốc Armenia ở lại khu vực này, chủ yếu là cựu quan chức địa phương, nhân viên các cơ quan ứng phó khẩn cấp, tình nguyện viên và các trường hợp có nhu cầu đặc biệt.

Chính phủ Armenia cáo buộc Azerbaijan đang tiến hành chiến dịch “thanh lọc sắc tộc” ở Nagorno-Karabakh để loại bỏ cộng đồng gốc Armenia. Nước này đã đề nghị Tòa án Công lý Quốc tế (ICJ) can thiệp, đảm bảo Azerbaijan không cưỡng ép người thuộc sắc tộc Armenia rời khỏi khu vực hoặc ngăn cản người tị nạn “trở về an toàn và nhanh chóng” trong tương lai.

Trong khi đó, Azerbaijan bác bỏ mọi cáo buộc. Baku còn kêu gọi người gốc Armenia ở lại Nagorno-Karabakh, tham gia vào quá trình “hòa hợp” một khi hoàn tất đàm phán với các thủ lĩnh phe ly khai. Một số cựu thành viên cấp cao trong chính quyền và lực lượng dân quân ly khai đã bị bắt trong tuần qua, trong đó có cựu lãnh đạo cơ quan đối ngoại David Babayan.

Liên Hợp Quốc trong cuối tuần này sẽ cử một phái bộ đến Nagorno-Karabakh để đánh giá nhu cầu hỗ trợ nhân đạo. Đây cũng là lần đầu tiên Liên Hợp Quốc được tạo điều kiện tiếp cận khu vực này trong ba thập kỷ qua.

Ngày 19/9, quân đội Azerbaijan bất ngờ mở chiến dịch “chống khủng bố”, tấn công phe ly khai ở Nagorno-Karabakh và nhanh chóng chiếm được các vị trí chiến lược. Một ngày sau, phe ly khai chấp nhận buông vũ khí, giải tán lực lượng, đàm phán tái hòa nhập khu vực này vào Azerbaijan.

Nagorno-Karabakh được cộng đồng quốc công nhận là một phần lãnh thổ thuộc Azerbaijan, nhưng khu vực này có phần đông dân số là người gốc Armenia. Nhiều người dân Armenia hiện xem Nagorno-Karabakh là “đất tổ” và gọi tên nó là Artsakh.

Người Armenia ở Nagorno-Karabakh thành lập phong trào tự trị từ năm 1991, dẫn đến mâu thuẫn bùng nổ với Armenia thành xung đột. Trong ba thập kỷ qua, khu vực đã trở thành điểm nóng dai dẳng giữa Azerbaijan và Armenia, quốc gia hậu thuẫn phe ly khai ở Nagorno-Karabakh.

Sau chiến dịch quân sự của Azerbaijan, chính quyền ly khai Nagorno-Karabakh tuyên bố sẽ giải tán mọi cơ quan và chấm dứt sự tồn tại từ ngày 1/1/2024.

Thanh Danh (Theo AFP)


Tiếp tục đọc

Thế giới

Slovakia phạt người đàn ông để chó ngồi vào ghế lái ôtô

Được phát hành

on

Cảnh sát Slovakia phạt tiền người đàn ông sau khi camera trên đường chụp lại hình ảnh một con chó ngồi sau tay lái chiếc xe của anh ta.

Chiếc xe đã di chuyển vượt quá tốc độ cho phép tại ngôi làng Sterusy, phía tây Slovakia. Hình ảnh được chụp bởi camera chỉ hiển thị một con chó ngồi trên ghế lái.

Cảnh sát Slovakia viết trong một bài đăng Facebook hôm 29/9 rằng hình ảnh cho thấy một con chó màu nâu “ngồi ngoan ngoãn sau tay lái chiếc xe Skoda”.

Người đàn ông 31 tuổi giải thích rằng con chó bất ngờ nhảy lên đùi anh ta trong lúc xe đang di chuyển. Tuy nhiên, cảnh sát cho hay không có bất kỳ chuyển động đột ngột nào trên xe và họ đã phạt người đàn ông này vì vi phạm luật giao thông. Không rõ anh ta bị phạt bao nhiêu tiền.

Giới chức kêu gọi người lái xe cố định vật nuôi khi di chuyển vì ngay cả những động vật nhỏ cũng có thể gây nguy hiểm cho phương tiện.

Theo một nghiên cứu năm 2019 của hãng xe Volvo, những người lái xe không kiểm soát chó của họ trong ôtô có nhiều khả năng bị mất tập trung hơn do những hành vi bất ngờ mà thú cưng gây ra.

Báo cáo cho thấy số “hành vi không an toàn” khiến người lái xe mất tập trung đã tăng 137%, từ 274 lên 649 trường hợp, khi chó không được buộc chặt đúng cách trên ôtô.

Vũ Hoàng (Theo Business Insider)


Tiếp tục đọc
Advertisement

Xu hướng