Nói về mẹ, Phương luôn dành những lời tuyệt vời nhất cho bà. “Mẹ là người phụ nữ vô cùng dũng cảm. Mẹ là người chọn ở vậy nuôi các cháu mồ côi đến khi các cháu yên bề gia thất mới nghĩ đến chuyện riêng cho mình. 

Mẹ sinh tôi khi đã gần 40 tuổi. Bố mất, mẹ quyết ở vậy nuôi con để tôi được sống cuộc đời bình yên. Hơn ai hết, tôi nghĩ mẹ xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất và tôi có trách nhiệm phải mang lại điều đó cho mẹ”.

Phương tâm sự, đó cũng là lý do từ nhỏ đến lớn cô luôn nỗ lực học tập. Bởi cô hiểu đó là con đường duy nhất giúp mình thoát khỏi cuộc đời nghèo khó. “Tôi không phải học sinh thông minh nhất lớp nhưng tôi tự tin mình là người chăm chỉ nhất. Từ khi còn là cô bé lớp 4 học trường làng, tôi đã nhen nhóm giấc mơ được đi du học.

Năm lớp 9, khi sắp tốt nghiệp, tôi nghe một người bạn nói về dự định sẽ thi Chuyên ngữ trên Hà Nội. Tôi ngơ ngác hỏi ‘có thể lên Hà Nội học từ lớp 9 à?’. Chưa từng ra khỏi lũy tre làng, nhưng tôi dám bắt xe buýt lên Hà Nội dự thi. Đỗ vào lớp chuyên Anh, tôi là đứa duy nhất trong lớp đi dép tổ ong, trong khi các bạn đi giày, đeo ba lô đẹp, nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh nhoay nhoáy. Hình ảnh tôi lúc ấy đúng là một con bé nhà quê ra tỉnh”. 

Phương vẫn nhớ mãi, khi cô hỏi bí quyết của một bạn cùng lớp đạt IELTS 8.0 năm lớp 10: “Cậu làm thế nào mà giỏi thế?”. Bạn đã trả lời: “Tớ học trường quốc tế từ mẫu giáo”.

Cô chợt hiểu khoảng cách của mình với các bạn lớn như thế nào. 

Ba năm cấp 3, mỗi lần chen chúc trên chiếc xe khách từ Bắc Giang lên Hà Nội, cô bé 15 tuổi tha lôi đủ thứ đồ ăn lên trường để tiết kiệm tiền cho mẹ. Ký túc xá không có tủ lạnh, nhiều lần thức ăn bị thiu, cô vẫn tiếc rẻ ăn nốt, không bỏ. 

Trong khi gia đình các bạn chi vài chục triệu đồng cho những khóa tiếng Anh, viết luận… để đi du học thì cô được mẹ giao kèo “muốn học đại học thì phải tự kiếm tiền”. 

Nhưng đổi lại, Phương có một đức tính hiếm có. Cô chẳng bao giờ nghĩ tiêu cực về những thiệt thòi của mình. Khoảnh khắc cảm thấy tủi thân chỉ thoáng qua vài giây trong suy nghĩ. Cô cứ thế âm thầm cố gắng, âm thầm vươn lên. Không có tiền mua sách hay đi học thêm, cô mượn sách bạn. Không được học trường quốc tế, cô nhờ các bạn sửa phát âm.

“Tôi là người thực tế. Tôi chỉ đặt ra mục tiêu, sống và làm việc hết mình vì nó, chứ không đắm chìm vào những suy nghĩ tiêu cực. Tôi quá bận để thương tiếc cho cuộc đời mình”.

Khi đã có thu nhập ổn định từ công việc môi giới bất động sản, Phương quyết định xây cho mẹ một ngôi nhà mới khang trang hơn. “Sau thời gian điều trị ung thư, mẹ có một nguyện vọng là nếu có chết thì mong được chết trong một căn nhà mới”.

Căn nhà cũ của mẹ con Phương là nhà cấp 4 lụp xụp. Cô thấy mong muốn của mẹ rất chính đáng. “Nếu không phải bây giờ thì là khi nào nữa?” – Phương nghĩ và bắt tay vào làm nhà cho mẹ luôn. 

Share.